Lời
Ru Quê Mẹ
tặng Ái vân
Tôi
sinh ra ở miền trung du
Rừng
cọ đồi trè vẳng tiếng ru
Suối
nước dân ca vào máu thịt
Như
dòng sữa Mẹ nhớ chiều thu
Réo
rắt kià ai vẫn nỉ non
Xa
hương chẳng đục tấm lòng son
Tình
đời thế thái bao nhân hậu
Thánh
thiện kiêu sa ánh mắt huyền
Sáng
cả chiều thu một gịọng cười
Mát
như nước suối buổi ban mai
Phaỉ
chăng sông núi sinh ra Chị
Có
một Aí Vân để đẹp đời
Hoa
nào thanh bạch sống như lan
Có
chữ tên người đẹp Ái Vân
Dù
đã nửa rồi sang thế kỷ
Vẫn
còn vang vọng cả muà xuân
Đất
Mẹ xa xôi vắng bóng người
Thiết
tha lưu lại buổi xuân thời
Như
người con gaí ngày xưa ấy
Thánh
thiện kiêu sa mộng vẳng đời
Chị
là người Mẹ ở trần gian
Người
vợ yêu thương cuả dịu hiền
Tôi
viết vần thơ đầy cảm phục
Đưá
con hiếu thảo của tình thân
Bàng
hoàng nghe kể chuyện ung thư
Không
lẽ cuộc đời có thế ư?
Sống
chết phaỉ đâu là nhiệp chướng
Mà
trời cay nghiệt nưả chừng yêu
Yêu
Cha, yêu Mẹ, thương nhân loại
Chung
thủy chồng con nặng nghĩa đời
Trách
nhiệm phải chăng vì đã hưá
Nén
đau đôi ngả vẫn ca hoài
Cay
đắng trời ơi! Chị vẫn cười
Cắt
đi tóc Mẹ để cho vui
Ai
mà nhanh nhất thì khen thưởng
Cho
đoá phong lan rụng rã rời….
Lịch
diễn đặc dày kín cả trang
Đường
chim dằng dặc trải muôn phương
Mười
ngày sau mổ còn đi diễn
Con
bệnh còn mang bóng tử thần
Dây
dợ trong người Chị lãng quyên
Chỉ
còn nghệ thuật với niềm tin
Như
hàng thánh thiện lòng nhân ái
Đời
sẽ thương mình Chị Ái Vân
Tôi
đã từng bươn trải mọi nơi
Nếm
muì đau khổ với bi ai
Cúi
đầu khâm phục người như Chị
Vẫn
cắn môi son trọn nụ cười
Lời
ca thánh thót vọng trời nam
Mà
tôi phận bạc chẳng đôi lần
Để
nghe cho thỏa lòng mong ước
Biết
đến bao giờ gặp Ái Vân
Số
kiếp nhân loaì thật hẩm hiu
Trùng
trùng duyên khởi chảy về đâu
Giang
hồ vương phải vào căn số
Nên
để ngàn thu nợ mối sầu
Tuổi
đã cao rồi ngoại ngũ niên
Phần
ba thế kỷ kiếp tha nhân
Mong
gì trở laị miền kinh bắc
Uống
giọt dân ca tiếng Mẹ hiền
Cùng
là dòng máu của Việt Nam
Tuy
chẳng bao giờ được biết quen
Kính
cẩn đôi dòng thăm hỏi Chị
Bình
an hạnh phúc với chồng con.
28.1.08 Người Hâm Mộ ( Lu Hà )
Cạn
Tàu Ráo Máng
Kể
từ ấy bóng dương vụt tắt
Lối
đi về heo hút trăng suông
Còn
đâu giục giã trong lòng
Gặp
nhau hờ hững như tuồng không quen
Bao
tình tứ thơ văn réo rắc
Lặng
như tờ phút chốc tiêu tan
Sượng
sùng đôi má thuyền quyên
Chẳng
qua đục nước trái duyên lỡ làng
Yêu
chẳng trọn dùng dằng vỡ lở
Tiếc
một đời hoa vỡ nhụy phai
Bần
thần sương đọng bờ mi
Chim
không vướng bẫy cá mồi chê ăn
Em
loay hoay quanh năm suốt tháng
Vẫn
mong chờ anh động tình thương
Từ
đâu ra sự phũ phàng
Cạn
tàu ráo máng tuyệt đường lộ sinh
Anh
nuốt giận bất bình uốt ức
Sống
giưã bầy chó sói yêu ma
Khôn
ngoan trông rộng nhìn xa
Đa
mưu túc trí ta bà hiểm nguy
Lũ
chúng nó một bầy lang sói
Con
cháu ông quen thói đong đưa
Dấu
tay ném đá từ xa
Phê
bình đấu tố từ xưa vẫn làm
Chúng
cầu nguyện lỗi lầm kẻ khác
Để
thưà cơ đục nước béo cò
Em
tôi rút ván qua cầu
Vội
vàng te tái đặt điều vu oan
Anh
yêu em tình oan lý trái
Biết
phận mình lép vế lui binh
Thôi
thì cốt giữ lấy mình
Dần
dà sẽ tính phân minh tỏ tường
Anh
là kẻ lõi thông cốt cách
Hiểu
sự đời cám cảnh thương đau
Liệu
bề tang lễ đường xa
Tình
em anh đã đưa ma gọi hồn…
19.6.2009
Lu Hà
Huyền Trân Lại Về
cảm
tác thơ Bùi Thảo: Tình Sử Huyền Trân
Thương
nàng công chuá Huyền Trân
Ra
đi rỏ lệ cung đàn ngẩn ngơ
Trăng
sao rỏ lệ cung Nga ?
Khắc
Chung dũng tướng nghẹn ngào khổ đau...
Tại
gia xuất giá tòng phu
Thuyền
hoa đợi bến Hồng Hà tiễn đưa
Ba
quân chỉ ngọn cờ đào
Trống
giong đám rước nhuốm màu quan san
Hai
châu Ô- Lý thuộc Trần
Anh
Tông lưỡng lự triều thần chủ trương
Cánh
buồm ngậm gió băng băng
Tình
cha nghiã mẹ ngổn ngang cõi lòng
Giang
sơn bờ cõi rỡ ràng
Gánh
buồn em chiụ lỡ làng tuổi xuân
Ngậm
ngùi hổ tướng tiễn chân
Ruột
đau như cắt nối liền được không?
Ầm
ầm ngưạ hí quân vang
Hồng
bào lộng lẫy kiệu vàng hồi cung
Linh
đình hoàng hậu sắc phong
Trùng
dương xa cách biển đông hãi hùng
Tròn
năm bụng chưả dạ mang
Sinh
ra hoàng tử ngai vàng bơ vơ
Chế
Mân tại vị băng hà
Huyền
Trân dang dở má đào tủi thân
Giàn
thiêu lưả đỏ xương tàn
Vua
anh hoảng sợ tướng quân gợi bàn
Tình
xưa mộng cũ chưá chan
Biển
khơi đưa tiễn vong hồn Chế Mân
Mẹo
hay thẳng cánh cúp liền
Phăng
phăng cưỡi sóng trăng ngàn nỉ non
Dùng
dằng trướng phủ màn ngăn
Thẹn
thùng má phấn môi son lại hồng....
7.7.2010
Lu Hà
Mộng Tình
Mộng
tình cứ bám maĩ không thôi
Chẳng
chiụ buông tha chẳng chiụ dời
Chỉ
tại ngày xưa anh chót dại
Gặp
em rồi để khổ cho đời
Cái
mộng vẩn vương mộng vẩn sầu
Theo
nhau lẵng nhẵng cứ yêu chiều
Đòi
rằng nợ cũ bao giờ trả
Anh
hẹn mùa sau cõi ta bà
Mộng
tình sao khổ thế là thôi
Nó
chẳng rõ đầu chẳng rõ đuôi
Nó
như con rắn lèn trong giấc
Đi
tìm giấc ngủ trái tim côi
Mộng
tình đánh thức những ngày xanh
Tuổi
trẻ một thời cứ dấu quanh
Dấu
maĩ bóng hình em gaí nhỏ
Đi
theo anh xuốt cuộc du hành
Anh
tuởng lâu rồi mộng sẽ tan
Gần
ba thập kỷ vắng hình em
Tự
nhiên em lại tuôn lời kể
Truyện
xửa truyện xưa lúc Ái Vân
Bật
mí truyện này hé truyện kia
Người
trong thiên hạ vốn tò mò
Anh
nghe mà xót đau như muối
Truyện
cứ hành anh cứ rối vò
Chẳng
hiểu làm sao đã có em
Trên
đời lại phải có anh thêm
Phong
trần bể khổ đầy bi lụy
Rối
cả cho nhau khắp nẻo trần
Thôi
truyện đã rồi em kể đi
Và
anh chỉ biết có thơ thôi
Lời
thơ nhức nhối như dòng chảy
Xói
nát tim anh những tháng ngày
2008
Lu Hà
Tặng
Em Cô Gái Trường Sơn
Thuở
trời đất trào cơn sóng đỏ
Hận
ngàn thu giông tố mưa rơi
Nước
non bàng bạc một thời
Cuốn
theo tuổi trẻ một đời chinh nhân
Trai
với gái lưá còn rất trẻ
Xếp
bút nghiên thể chế lên đường
Chẳng
hò hẹn ở chiến trường
Đoàn
năm năm chín mở đường Trường Sơn
Anh
tòng quân chưa tròn mười tám
Em
theo sau tuổi mới trăng non
Vì
sao duyên phận lưã lần
Yêu
em mà chẳng trọn phần nỉ non
Trong
đại đội xa gần là nữ
Luật
nhà binh lành dữ biết sao
Cấm
đôi trai gái hẹn hò
Cấm
cùng đi dạo cơ hồ công khai
Anh
lén lút bồi hồi ghi tặng
Gưỉ
cho em vài tiếng thương yêu
Sợ
rằng đồng đội biết nhiều
Phê
bình kiểm thảo mọi điều gian ngay
Đời
ta sao khổ thế này
Yêu
nhau chẳng được tỏ bày cùng nhau
Cứ
lầm lũi sớm chiều cuốc đất
Mở
con đường đâm nát con tim
Hàng
ngày xe chạy ầm ầm
Chiến
xa xanh lá tới miền cao miên
Bệnh
sốt rét lan tràn đại đội
Mưả
mật vàng tê tái thương đau
Than
ôi tuổi trẻ còn đâu
Môi
thâm mặt tái âu sầu làn da
Sợ
mất điểm thi đua tiến bộ
Nên
anh đành thất thố với em
Thương
em để bụng âm thầm
Ngày
đêm toan tính lo tìm lối ra
Nhìn
về miền Bắc quê nhà
Tương
lai hy vọng đang chờ đón anh
Sau
ba năm rừng xanh núi đỏ
Gạt
lệ sầu máu rỏ tim phai
Chưa
hề thề thốt nặng lời
Anh
như cơn gió một thời thoảng qua
Rừng
Trường Sơn vi vu gió thổi
Lạnh
ru hồn tử sĩ âm u
Mây
vàng lãng đãng chiều xa
Như
Hoa chẳng biết bây giờ ở đâu?
Sống
hay chết làm sao biết được
Chỉ
biết rằng một bước lưu ly
Thương
em tuổi trẻ thiệt thòi
Đời
Hoa tan nát một thời chiến chinh…
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét