Thứ Tư, 19 tháng 6, 2019

Lu Hà Và Nguyễn Bính Chùm 1


Nhớ Kẻ Phong Trần
tặng hương hồn Nguyễn Bính

Nếu gọi thơ tình có cố nhân
Lời người mộc mạc ý dân gian
Giang hồ phiêu lãng hồn du tử
Nguyễn Bính ngày xưa đẹp vạn phần .


Tôi ở phương trời vẫn nhớ anh
Nỗi lòng Nguyễn Bính với năm canh
Đọc thơ như thể người còn sống
Sống động trong tôi một mối tình .

Anh là hoàng tử của quê ta
Bát ngát cò bay chẳng bến bờ
Từ Thức một thời vào cõi mộng
Như chiều cô gái hái rừng mơ .

Khí khái như anh thật đáng khen
Rừng xanh bắc Việt suối ưu phiền
Hương thơm hoa trái muà ong gọi
Biển rộng chim bay rụng nỗi niềm...

Thơ thẩn chiều thu nhớ bóng xưa
Như chàng trai ấy ngóng con đò
Tình em hương cánh hoa màu trắng
Như đoá ti gôn chẳng biến màu !

Chim cứ bay đi khắp bốn muà
Dọc ngang nam bắc chốn rừng xa
Đất lành chẳng đậu tìm hoang dã
Lệ để sầu rơi hận má đào.

Nguyễn Bính anh ơi! Mộng ái tình
Cuộc đời sao nỡ chóng trôi nhanh
Già đi trước tuổi buồn tê tái
Khói thuốc say xưa giấc chẳng lành

Gói trọn tài năng có thế sao?
Cuộc đời đâu phải chỉ mà yêu
Đói ăn rét mướt nơi rừng rú
Ngẩng bước ra đi gạt lệ sầu

Tôi tiếc cho anh hồn viễn vọng
Tấm lòng lương ái với tha nhân
Mà không có chỗ nào nào an ủi
Nợ để trăm năm một nỗi buồn...

Chúng nó những ai cấm đoán anh
Bịt mồm khoá họng rũ chim xanh
Tự do thơ phú còn o bế
Luống thẹn cho đời cái aỏ danh !

2008 Lu Hà



Anh Tôi Lấy Vợ

Xưa anh kẻ sông hồ hay nghiện
Thuyền lênh đênh thích chuyện lãng du
Bao phen sương khói mịt mù
Đi mây về gió mặc thu lá vàng

Đến Hà Nội lang thang dạo gót
Sáng hôm sau chẳng biết đi đâu
Phong sương dầu dãi mái đầu
Trán nhăn tư lự bể dâu đoạn trường

Bạn bè vẫn nhớ mong thường hỏi
Hắn lên rừng tìm lối tu tiên
Hay mò đáy biển giăng lên
Ngưạ quên gốc liễu đò quên bến bờ

Bỗng sáng nay thấy tờ thiếp báo
Có một người cưới vợ giưã đông
Mẹ hiền nhắc nhở yêu thương
Anh tôi đã chịu thật không mới kỳ ?

Anh chú rể còn ai dâu đó
Lá lià cành mây đã hết bay
Aha! Thuyền cắm bến này
Ngưạ hồ hết chạy heo may hết đuà

Trời xanh thẳm không muà thu nưã
Mộng hải hồ cạn điã dầu hoen
Phấn son chí lớn đã quèn
Con ngoan vợ đẹp nhóm nhen lưả hồng

Thôi hết nhé thiên bồng hải đảo
Bướm ong buồn tìm dấu chân anh
Cánh rừng còn nhú mầm xanh
Trường thiên tình ái thôi đành bỏ qua...

Thân thứ lữ quay đầu về Bắc
Chỉ xa anh lỡ bước nhịp cầu
Vạn trùng cách trở vực sâu
Mừng anh một chút nhớ nhau gọi là

Còn sót lại sơn hà sớm tối
Một mình tôi lủi thủi ngậm ngùi
Trong tay người đẹp sụt sùi
Nhớ anh chén rượu ngủ vùi qua đêm...

cảm tác từ thơ Nguyễn Bính:" Chú Rể Là Anh"
1.10.2012 Lu Hà



Bến Đò Tình Vương

Xuân náo nức xuân qua xuân lại
Đã mấy lần xuân tái xuân lui
Nhớ ba năm nước ngậm ngùi
Bến sông chan chưá ngọt bùi với ai

Lời thề ấy tháng dài năm đợi
Người tình xưa đi mãi chẳng về
Nắng xuân thôi thúc tràn trề
Mây hồng cánh nhạn não nề lòng cô

Xuân này nưã bướm đào ngao ngán
Lưả hồng duyên chán nản nguội dần
Thôi đành lỗi hẹn tình quân
Bỏ thuyền bỏ lái dấn thân lấy chồng

Rồi một buổi chiều hoang cát sĩ
Thẫn thờ về tìm lại con đò
Uổng công cô gái đợi chờ
Để buồn cho khác giọt thơ ưu phiền

Mưa lã chã triền miên khổ hận
Khách đò xưa lận đận phong trần
Đêm nằm bến đợi trăng tàn
Trong gian lều cỏ ưá tràn hạt châu!

cảm tác thơ Nguyễn Bính: Cô Lái Đò
20.10.2012 Lu Hà



Bên Kia Có Lạnh
chuyển thể thơ Nguyễn Bính: Hành Phương Nam

Trải gió bụi phương Nam hành lạc
Cả hai ta lần bước về đâu ?
Mấy muà con én bay qua
Ngày vui chẳng thấy âu sầu vậy thay!

Lòng cay đắng xá chi hớp rượu
Chốn bơ vơ ăn đậu ở nhờ
Lời thề Tư Mã năm nào
Kinh cừu chưa mặc qua cầu gió bay

Kẻ chí khí chôn vùi cơm áo
Trói thân ta mộng ảo nước mây
Gặp nhau mừng tuỉ phút giây
Thương nhau từ thuở cõi đời bi thương

Nợ trần thế thê lương một món
Sòng đời thua lận đận trắng tay
Quê nhà ở mãi xa xôi
Ngắm làn mây trắng cuối trời lang thang

Tâm giao mấy tha phương cầu thực
Bạn cùng nhau miền Bắc thân yêu
Ly tan lá rụng la đà
Người ơi! Buồn lắm ai mà chẳng đau

Mặc nghèo khó vui cho sớm tối
Dám ăn tiêu cạn tuí thì sao
Ngày mai có nghiã gì đâu
Cuộc đời là mấy muà thu lá hồng

Ruồng rẫy chán ngọc vàng son phấn
Mắt đỏ lên thân phận bọt bèo
Kinh kha quán lạnh sương chiều
Khay vàng tay biếu má đào môi son

Cho dù có thân tàn ma dại
Nhiếp Chính ơi, gặp buổi cơ hàn
Mặt băm nơi chốn phong trần
Ai người nhận xác thế nhân xem thường

Mơ mộng hão năm sang tết đến
Văn tự thiêu cổ hận sương mù
Gươm cùn trời đất bơ vơ
Phong yên đã dấy bốn muà trăng suông

Ngồi giưã chợ ven sông réo gọi
Uống cho say mà đợi thế nhân
Thế nhân mắt trắng túi khăn
Hai tay chống gậy bần thần bước qua

Dằn chén hất cao đầu cỏ dại
Nấm mồ hoang tê tái khói bay
Người ơi! Người đã đi rồi
Bên kia có lạnh như đời năm nao?

13.4.2010 Lu Hà




Cây Gạo Trên Sân Ga

Thấy bao cảnh chia ly sầu biệt
Cây gạo già bi thiết thở than
Vi vu đàn vọng chưá chan
Hay là đứt đoạn trần gian xa lià

Lời bèo bọt hoa rầu cỏ uá
Lần lượt thu ảo não đi qua
Có hai cô bé bên nhau
Cầm tay nức nở mái đầu non xanh

Đôi bóng nhỏ dưới cành cây gạo
Dưạ vào nhau dàn duạ chị ơi!
Đường về đèo dốc xa xôi
Giữ gìn sức khoẻ cho đời tươi vui

Rồi lại thấy một đôi nam nữ
Tiễn đưa nhau vào buổi chiều tà
Liêu xiêu bóng ngả trăng ngà
Miền quê heo hút sân ga tỉnh nghèo

Cũng có lúc bản Mèo sơn cước
Hai anh chàng dân tộc tiễn nhau
Người thì vẫy bạn từ xa
Kẻ bên cưả sổ thò đầu nhìn ra

Nghe ríu rít chim câu đôi lưá
Vợ tiễn chồng lần lưã đò ngang
Hồng nhan ân ái lỡ làng
Bến sông lầm lũi thay chàng lo toan

Thôi mình về đảm đang nuôi mẹ
Chị mở trầu anh lại thắt vào
Sụt sùi mắt ướt nghẹn ngào
Chinh nhân dạm nẻo bến đò chờ mong

Cây gạo thấy tình thương mẫu tử
Người mẹ già tiễn đưá con trai
Đường lên ải Bắc còn dài
Lưng còng bóng đổ tuyền đài xót xa...

Gần giáp tết từ đâu bỗng lại
Dáng bơ phờ thi sĩ khổ đau
Muối sương ướt đẫm mái đầu
Tâm hồn côi cút cũng là phân ly

Chao buồn quá lỳ kỳ thổn thức
Bao cuộc đời lỡ bước dở dang
Chia ly xum họp sang ngang
Cô đơn cây gạo bẽ bàng còn ai...?

cảm tác thơ Nguyễn Bính: Bóng Người Trên Sân Ga
10.10.2012 Lu Hà



Chuyện Tình Hoa Xoan
cảm tác thơ Nguyễn Bính: Mưa Xuân

Phận con gái quanh năm đằng đẵng
Cùng mẹ già năm tháng trôi đi
Bên khung cửi dệt mãi hoài
Luạ em chưa bán chợ giời làng xa...

Vào buổi ấy xuân hoa phơi phới
Mùi xoan thơm roi rói trào dâng
Hội chèo làng Đặng lâng lâng
Tối nay mẹ bảo em sang thôn Đoài

Lòng thổn thức bồi hồi trăm mối
Em ngừng thoi đắm đuối tay xinh
Thẹn thùng đôi má tư tình
Chắc là em nghĩ bên mình có anh

Bóng chiều buông yến oanh thủ thỉ
Gà lên chuồng trống mái gọi nhau
Ngưả bàn tay đón hạt mưa
Đèn dầu le lói anh qua thôi mà...

Xin phép mẹ gội đầu hoa bưởi
Cài bông tai em vội vàng đi
Mẹ cười đường một quãng thôi
Tối nay về kể thảnh thơi chuyện dài

Cách con đê say mê tiếng hát
Em mải tìm chả thiết gì xem
Canh cửi lạnh lẽo màn đêm
Thoi nằm nhớ ngón tay em êm đềm...

Em chờ mãi nỗi niềm ngao ngán
Buồn làm sao tủi hận trong lòng
Hẹn hò chiếc lá trôi sông
Muà xuân sắp hết má hồng phôi pha...

Em lầm lũi đường xa hoang vắng
Buồn mênh mông lành lạnh giải đê
Mưa xuân nặng hạt dầm dề
Đầm đià aó ướt não nề tấm thân

Buổi xuân ấy hoa tàn xoan nát
Mưa hết bay lạnh nhạt dấu giày
Hội chèo làng cũng đắng cay
Xác xơ mẹ bảo cạn ngày xuân hoa

Em cặm cụi dãi dầu sương gió
Đến bao giờ mới có anh đây
Nỉ non ong bướm vơi đầy
Hội chèo làng Đặng hết say hát hò...

22.6.2012 Lu Hà













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét