Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

Chùm Thơ Tình Dài 27


Lời Hẹn Chờ

Tuổi đã cao rồi vẫn vấn vương
Thương cho phận bạc cái hồng nhan
Thuyền quyên quân tử vòng duyên số
Trời chẳng cho nhau được ở gần


Em đã sinh ra để tặng anh
Mà sao trời nỡ cắt duyên tình
Phải chăng oan trái do tiền định
Trong cõi người xưa nợ vướng thành

Xét laị duyên xưa trời chẳng nỡ
Mà anh nhỡ bến chuyến đò ngang
Đường xa lưu luyến màu sương gió
Tình nghĩa đôi ta có mặng nồng

Bé bỏng em tôi nhuộm bóng hình
Dưới trời nắng đẹp mộng vừa xinh
Tỏ bày em muốn ai chăm sóc
Vệ sỹ theo nhau bảo vệ mình

Em ơi! Anh đã hiểu ra rồi
Mới gặp mà em đã mến ngay
Có phải kiếp xưa là duyên nợ
Mà sao lỡ ý để chia ly?....

Anh ở phương trời vẫn nhớ mong
Năm dài mòn mỏi vẫn hằng trông
Cầu cho em được bình an nhé
Trọn kiếp trần ai đẹp ý chồng

Xưa hỏi rằng anh uống rượu gì?
Anh cười chỉ bảo rượu chè chi
Gặp nhau là đã say rồi đấy
Uống để quên nhau xuốt cả đời

Em mến thương anh chẳng rượu chè
Cho đời thoát khỏi cảnh say nhè
Có người sáng tối hay hung tợn...
Ôi hãy hùng thay những tối hè...

Em tôi ngoan quá dáng hồng hào
Anh mến thơ ngây đoá mộng đầu
Giận kẻ hương say còn phá khói
Để em thơ thẩn ngóng chiều xa...

Thôi chuyện đã rồi nuối tiếc chi
Thương người lữ khách bước ra đi
Cho ai ở laị muôn sầu hận
Oán trách người ta nghiã lý gì?

Anh dặn chẳng may nếu phải đi
Phương xa ôm hận nhẹ thuyền trôi
Ở nơi chín biển chờ anh nhé
Nối lại tình xưa nặng nghiã đời

Có lẽ cũng còn vài chục năm
Tháng ngày vui vẻ với muà xuân
Ngân nga hát muá yêu nhân loại
Làm đẹp cho đời một mỹ nhân

Anh chẳng buồn đâu anh chỉ thương
Thương em vò võ với canh trường
Gần ba thập kỷ mà không biết
Nay hiểu lòng em đã muộn màng

Lão tử ngày xưa đã nói rồi
Đời nhanh như mộng chỉ vui thôi
Bình minh chiếu sáng qua rèm cửa
Hãy sống vui em kẻo thiệt thòi!

2008 Lu Hà



Ru Hồn Người
tặng Chị Aí Vân

Tôi sinh ra ở miền trung du
Rừng cọ đồi chè vẳng tiếng ru
Suối nước dân ca vào máu thịt
Như dòng sữa mẹ nhớ chiều thu

Réo rắt kià ai vẫn nỉ non
Xa hương chẳng đục tấm lòng son
Tình đời thế thái bao nhân hậu
Thánh thiện kiêu sa đẹp thế trần

Sáng cả chiều thu một gịọng cười
Mát như nước suối buổi ban mai
Phaỉ chăng sông núi sinh ra chị
Có một Ái Vân để đẹp đời

Hoa nào thanh bạch sống như lan
Có chữ tên người đẹp Ái Vân
Dù đã nửa rồi sang thế kỷ
Vẫn còn vang vọng cả muà xuân

Đất mẹ xa xôi vắng bóng người
Thiết tha lưu lại buổi xuân thời
Như người con gái ngày xưa ấy
Thánh thót ngân vang mộng vẳng đời

Chị là người mẹ ở trần gian
Người vợ yêu thương cuả thế nhân
Tôi viết vần thơ đầy cảm phục
Đưá con hiếu thảo của tinh thần

Bàng hoàng nghe kể chuyện ung thư
Không lẽ cuộc đời có thế ư?
Sống chết phaỉ đâu là nghiệp chướng
Mà trời cay nghiệt nưả chừng yêu

Yêu cha, yêu mẹ, thương nhân loại
Chung thủy chồng con nặng nghĩa đời
Trách nhiệm phải chăng vì đã hưá
Nén đau đôi ngả vẫn ca hoài...

Cay đắng trời ơi! Chị vẫn cười
Cắt đi tóc mẹ để cho vui
Ai mà nhanh nhất thì khen thưởng
Thương đoá phong lan rụng rã rời….

Lịch diễn đặc dày kín cả trang
Đường chim dằng dặc trải muôn phương
Mười ngày sau mổ còn đi diễn
Con bệnh còn mang bóng tử thần

Dây dợ trong người chị lãng quyên
Chỉ còn nghệ thuật với niềm tin
Như hàng thánh thiện lòng nhân ái
Đời sẽ thương mình chị Ái Vân

Tôi đã từng bươn trải mọi nơi
Nếm mùi đau khổ với bi ai
Cúi đầu khâm phục người như Chị
Vẫn cắn môi son trọn nụ cười

Lời ca thánh thót vọng trời Nam
Mà tôi phận bạc chẳng đôi lần
Để nghe cho thỏa lòng mong ước
Biết đến bao giờ gặp Ái Vân?

Số kiếp nhân loài thật khổ đau
Trùng trùng duyên khởi chảy về đâu?
Giang hồ vương phải vào căn số
Nên để ngàn thu nặng mối sầu

Tuổi đã cao rồi ngoại ngũ niên
Phần ba thế kỷ kiếp tha nhân
Mong gì trở laị miền Kinh Bắc
Uống giọt dân ca tiếng mẹ hiền

Cùng là giòng máu của Việt Nam
Tuy chẳng bao giờ được biết quen
Kính cẩn đôi dòng thăm hỏi chị
Bình an hạnh phúc với chồng con.

28.1.08 Lu Hà



Cho Đời Tôi Vui

Tôi nằm tôi ngẫm ra thơ
Tôi như một kẻ bơ vơ chợ đời
Trần gian bao nỗi đắng cay
Mà tôi vẫn cứ đắm say một người

Tôi đi giưã chốn trần ai
Phong sương gió bụi nổi trôi luân hồi
Canh Dần một thoáng thở dài
Meo, meo Tân Mão ngậm ngùi xót xa

Bao đêm mộng tưởng chiêm bao
Nhớ ai tôi mới làm thơ cho đời
Thơ tôi như cánh diều bay
Lênh đênh bão tố dập vùi biển sâu

Đứt dây lồng lộng lên cao
Lạc miền bồng đảo thiên nga cõi trời
Ngán sao hạ giới mưa rơi!
Quanh năm tầm tã ai người hiểu tôi?

Mong sao vẫn có một người
Hồng nhan tri kỷ bồi hồi thương tôi
Tôi như một kẻ lạc loài
Cô đơn lạnh lẽo tuyết rơi não nùng

Sáng nay mở cưả ngắm trông
Một màu trắng toát mênh mông cánh đồng
Nhưng tôi quyết chí sẵn sàng
Xăm xăm đạp tuyết xếp hàng mua hoa

Không quên chai rượu hồng đào
Tiễn con hổ dữ đón sao mèo về
Thăng thiên pháo nổ giưã trời
Giao thưà tuyết rụng cho đời tôi vui?

29.12.2010 Lu Hà



Lỡ Tấm Mộng Vàng

Giá đừng háo hức vì ai
Vinh quang huyền hão cho người bốn phương
Hả hê thiên hạ bàng hoàng
Nổi danh tài sắc thiên hương một thời

Mang chuông đi đánh nước người
Tiếc công em cố phương trời lộng xanh
Giá đừng háo hức công danh
Thương anh một chút cho thành đôi ta

Trăm năm duyên phận ai ngờ
Bởi tình vương vấn kiếp xưa còn dày
Tao khang mặn nhạt vơi đầy
Đá vàng lần lưã mặt người gưỉ trao

Thông minh vốn nết tính nhà
Cuộc đời chỉ đẹp khi ta với mình
Giá đừng mê cái hư danh
Cả đời muá hát sao đành dửng dưng

Buồn tuỉ anh phải lên đường
Em vô tâm thế chẳng tường lòng anh
Nhà anh ở dãy núi xanh
Đường xa dạm thẳm gập ghềnh chim bay

Tàu xe đi hết cả ngày
Cả ngàn cây số ai người hiểu cho
Gặp nhau tình cảm dạt dào
Thuyền quyên hội ngộ anh hào là đây

Chuyện trò lòng dạ thẳng ngay
Tâm đầu ý hợp thơ ngây đá vàng
Biết tình thắm chỉ tơ vương
Sao không dệt tấm mộng vàng cho anh?

2008 Lu Hà



Trăng Rụng Canh Tàn
hoạ thơ Nguyên Trường: Chiếc Lá Mầu Trăng

Ở lại bên nhau một tối nay
Trời sao vằng vặc muộn màng say
Ôi chao tha thiết còn trăng tỏ
Lơ lửng treo cao chẳng với tay

Huyền ảo bao nhiêu mộng đến nay
Vầng trăng nào tỏ nỗi sầu cay
Hương hoa chưa thắm tình xuân lạnh
Khúc nhạc sầu bi điệu lắt lay

Trăng hỏi mây che trách gió không?
Như người dương thế khóc đòi xuân
Hương hoa một thoáng luà trong gió
Đẫm lệ nhìn trăng lặn đáy sông…

Ở lại bên nhau còn tối nay
Tàn canh trăng lặn hết nồng say
Mai đi muôn ngả trời trăng mộng
Nhấc chén sầu ly cho thật say….

25.8.2209 Lu Hà



Lời Phân Trần

Hai mươi sáu năm rồi còn gì nưã
Em gái ơí! Em vẫn muốn hỏi anh
Sao vội ra đi khi tình mới chớm xanh?
Khi hoa lá vẫn đang chờ quả ngọt

Em đã đến như thiên thần giáng thế
Anh nhận ra như đã gặp trong mơ
Như ngàn xưa đã khắc hẹn lời thề
Và đã được như người anh mong đợi

Trên thượng giới vẫn đang chờ phán xét
Dưới trần gian em đã đến bên anh
Để chư tiên phải nổi giận lôi đình
Đã xé toạc ném trả nơi trần thế

Anh buồn tủi ra đi không trở lại
Thôi đừng trách anh trách kẻ lữ hành
Anh buồn lắm nước mắt chảy vòng quanh
Như vết chém buốt hai lần thế kỷ

Anh giận cho anh một đời bế tắc
Kỷ vật là một mảnh giấy vô duyên
Bút tích của anh nét chữ điêu tàn
Tàu đã chạy như vội vàng lẩn trốn

Anh đã sợ vì cuộc đời đau khổ
Nợ đàn bà bể aí sẽ dày thêm
Vì kiếp nghèo mà anh đã mất em
Bao năm tháng tắm mình trong nước mắt

Em xuất hiện như thiên thần phá rối
Vì yêu em mà bày laị ván cờ
Mong cuộc đời hai đưá sẽ nở hoa
Anh hồi hộp đợi phút giây lịch sử

Anh đã sợ run tay trang giấy mới
Nợ sổ đời mà anh dấu traí tim
Để cho em phải tự biết đi tìm
Em cũng sợ vì em là con gái

Thế mới khổ cho cuộc tình câm lặng
Ý anh ,ý em trời chẳng chịu chiều
Do dự thế để sầu muộn ngàn thu
Đã đánh mất thiên sử tình bất diệt

Trời nổi giận sai người đi gọi hát
Anh mất em rồi vĩnh viễn ái nhân
Em đâu biết đời chỉ có một lần
Người quân tử đánh ván bài số mệnh

Em đâu hiểu cuộc đời anh nặng gánh
Chẳng thong dong để đáp laị tình em
Vội vã ra đi như kẻ mất hồn
Mang nỗi khổ của sầu thu vạn cổ

Em đi hát là thuyền anh lỡ bến
Cho kẻ lữ hành bươn bả theo tàu
Chở về xuôi cả một nỗi u sầu
Ôm mặt khóc trên toa tàu giá lạnh

Thế là hết còn gì đêm biểu diễn
Rạng rỡ kiêu sa em đón anh vào
Phòng của em nơi son phấn ngọc ngà
Em tôi đẹp phong lan muà băng giá

Trên sân khấu em nhìn anh rõ nhất
Em hát cho anh hay hát cho mình
Mắt rưng rưng rơi ngấn lệ vòng quanh
Em ngoan quá để lòng anh tưá máu

Đi lang thang giưã đêm khuya tuyết đổ
Kẻ si tình còn suy tính làm chi?
Bao thương đau! Em án ngữ cuộc đời
Trời đang đẹp bỗng hoá thành u tối

Đời lữ hành muôn phương trăm nghìn ngả
Hàng triệu người may chỉ gặp một người
Trong kiếp này chỉ có một không hai
Hương đơm trái tim hồng cùng dao động

Em thích anh một tâm hồn cháy bỏng
Biết yêu thương và cũng rất phong trần
Để cho em làm chỗ dựa niềm tin
Anh xông xáo nhưng laị không thô bỉ

Em thích anh vì anh không uống rượu
Và trọn đời sẽ chẳng biết đánh em
Anh gặp em như tia sáng nghìn năm
Để trinh phục như thiên thần vệ nữ

Cuộc đời phải đâu như trên sân khấu
Để nụ cười tê tái trái tim em
Biết làm sao mà phải chiụ u buồn
Vì món nợ Việt Nam chưa trả được

Tha lỗi cho anh nghìn lần em nhé
Ván bài này anh đã trắng hai tay
Laị gặp em không đúng lúc đúng thời
Nên anh phaỉ cắn răng mà chiụ thiệt!

2008 Lu Hà



Dứt Bỏ Trần Duyên

Trần duyên thao thức vơi đầy
Như mâm cỗ quả đắm say lòng người
Sơn hào hải vị mấy khi
Hay toàn cổ cánh ngậm ngùi thở than

Năm canh rầu rĩ chưá chan
Hằng Nga cung quảng đêm tàn mưa rơi!
Nhớ ai trằn trọc mãi hoài
Tháng năm bạc bẽo cuộc đời trầm luân

Tìm nhau khắp nẻo trần gian
Sông sâu vực thẳm muôn vàn đắng cay
Gặp nhau trong cõi luân hồi
Trùng trùng duyên khởi biết nơi mà tìm

Kiếp này gửi lại trái tim
Ngàn sau lưu luyến nỗi niềm vấn vương
Tình thơ tha thiết mến thương
Hỏi người thục nữ dửng dưng sao đành?

Thuyền ai mất lái bồng bềnh
Dư thưà hương vị biển xanh ngại ngùng...
Thơ tình lai láng não nùng
Cung đàn reó rắt đoạn trường một chương

Tình thù tứ đại giai không
Nỡ sao dứt bỏ má hồng phôi phai
Nhớ ai nhắn gửi đôi lời
Năm dài tháng rộng người ơi chớ buồn!

Đêm 30.12.2010 Lu Hà




Cõi Vô Thường

Thương ai lỡ bước la đà
Đường xa mưa gió ta bà gian nan
Trời xui sao lại phân vân
Ở nơi đất khách Phan Trần từ bi

Chuông chuà vẳng tiếng sầu ai
Thương người thiếu nữ một hai sáng chiều
Tần ngần tựa cửa mĩ miều
Mong người lãng tử tiêu điều hoàng hôn

Nhạc vàng khuất bóng tùng quân
Người đi trong cõi trần gian ngậm ngùi
Mơ màng trong gió ô hay
Em tôi giật giải vang trời bốn phương

Thoáng qua gió lạnh đanh lòng
Giá em mất giải thì chàng mới vui
Đỏ tình đen bạc em ơi!
Giá em mất giải cho người tha hương

Anh đây lỡ bước sang giòng
Con thuyền vô định mênh mông biển trời
Nửa già thân sói lẻ loi
Thiếu ai tri kỷ mất người tri âm

Mất đi khẩu vị bình dân
Mất đi ân ái thuyền nan xuôi giòng
Trong tim in dấu bóng hồng
Ngẩn ngơ vò võ thương nàng viễn phương

Đời nàng hoa lệ vinh quang
Đời chàng phiêu bạt tứ phương giang hồ
Phải chăng là kiếp phù du
Bọt bèo trôi nổi bể dâu đoạn trường

Xem ra nay đã tỏ tường
Đời người như vậy vô thường em ơi!
Từ ngày biết được tin ai
Lòng anh xát muối mấy ngày chết luôn

Đôi bờ biển rộng u buồn
Chia tay mà để trầm luân thế này
Vòng quay định mệnh luân hồi
Trả vay, vay trả ngậm ngùi em tôi

Biết rằng duyên phận định rồi
Luân hồi trả nghiệp giòng đời nhẹ tênh!

2008 Lu Hà



Nguyệt Lão Se Tơ

Đêm nay tôi hẹn gặp nàng
Nàng là Tiên nữ rõ ràng trong mơ
Nàng về đêm trước giao thưà
Từ nay liên tiếp sẽ thưà ba hôm...

Mấy phen dan díu âm thầm
Dạt dào thắm thiết nồng nàn trào dâng
Tình như Chức Nữ Ngưu Lang
Quanh năm rên rỉ bên dòng sông Ngân

Tôi sinh ở cõi trần gian
Nàng nơi Cung Quảng là con nhà giời
Tuy rằng khác giống khác loài
Tình thơ lã chã u hoài thiên thu

Thương tôi nàng trái ý cha
Làm giời nổi giận gió mưa não nùng
Chép thơ tôi thả xuôi dòng
Sông Hà lai láng nỗi lòng cuả tôi

Bút nào tả hết nên lời
Ông Tơ bà Nguyệt ngậm ngùi xót xa
Kim Đồng Ngọc Nữ thiết tha
Dấu cha mở cánh cưả hoa thiên đình

Đêm nay nàng xuống tự tình
Còn bao đêm nưã cao xanh trập trùng
Cung đàn thảm thiết vô cùng
Thiên đình cưả đóng mặc lòng tôi đau!

Bao giờ ô thước bắc cầu
Thiên đình hạ giới sông Hà liền nhau?
Tìm nhau phỉ nguyện ước mơ
Tôi là chú rể nàng là cô dâu?

Bao giờ Nguyệt Lão se tơ
Nam Tào Bắc Đẩu chứng cho nỗi niềm!

3.1.2011 Lu Hà



Lòng Đầy Chan Chưá

Thơ như bọt nước trôi xuôi
Lòng đầy chan chưá trần ai dạt dào
Nỗi niềm nhung nhớ bao la
Thương người thục nữ vào ra sớm chiều

Tình thơ chất ngất bay cao
Cung đàn dìu dặt mặn mà đêm khuya
Sương thu ai gọi bến sầu
Thuyền tôi mất lái bơ vơ sông tình

Luân hồi trong cõi tử sinh
Tóc thề một món đầu xanh thuở nào?
Tìm nhau giưã chốn ba đào
Lênh đênh chìm nổi phù du một đời

Bao giờ ai lại gặp ai?
Phỉ nguyền ước vọng ngậm ngùi năm canh?
Trở trăn bao nỗi tâm tình
Đêm đông rầu rĩ chúng mình với nhau

Vơi đầy như nước sông hồ
Đố ai tát cạn biển sâu lại đầy!
Nhớ thương vương vấn bồi hồi
Hồn thơ lã chã u hoài ngàn thu!

3.1.2011 Lu Hà




Ái Vân

Có những điều muốn nói còn để maĩ
Có những điều muốn hỏi đành phải chịu
Hai mươi sáu năm rồi còn gì nữa
Aí Vân ơi! Em vẫn muốn hỏi anh?

Anh gặp em trong dòng đời lưu lạc
Chấp chới bơ vơ biển khổ ái tình
Anh nhận ra em như gặp trong mơ
Anh hiểu lòng em như từng trang giấy

Sổ nhân duyên chưa ráo nét mực khô
Đã sé toạc ném trả nơi trần thế
Thôi đừng trách anh, trách kẻ lữ hành
Anh đã ra đi không ngày trở laị

Mảnh giấy anh ghi vô nghĩa vô duyên
Anh phaỉ ra đi cho kịp chuyến tàu
Không đươc gặp em lần cuối trong đời
Anh giận cho anh một đời bế tắc

Vì kiếp nghèo mà anh đã mất em
Đâu phaỉ vì em, đâu phải vì ai
Chót sinh ra để mang nợ đàn bà
Cái kiếp này tắm mình trong nước mắt

Em xuất hiện như thiên thần phá rối
Thôi để cho anh bày laị ván cờ
Anh muốn cho em làm ra lịch sử
Một bất ngờ để thay laị cuộc đời

Kẻ đớn hèn run tay trang giấy mới
Hai chữ liêm sỉ khoá trái tim anh
Em không hôn anh em là con gái
Trái tim rất gần thể xác laị xa

Ý chờ em, nhưng em laị chờ anh
Là con trai sao cứ phải chiụ nhường?
Thế mới khổ cho cuộc tình câm lặng
Ý anh, ý em trời chẳng chiụ chiều

Thôi đi anh, em đến giờ đi hát
Anh mất em rồi, vĩnh viễn Ái Vân
Em đâu biết anh là kẻ hẹp hòi
Biết yêu em, nhưng laị tiếc cuộc đời

Vội vã ra đi như kẻ mất hồn
Rồi quay laị để gặp em lần cuối
Mảnh giấy anh ghi nhạt nhẽo vô tình
Lòng hẹp hòi đâu còn cơ hội khác?

Kẻ lữ hành bươn bả kịp chuyến tàu
Ôm mặt khóc trên toa tàu giá lạnh
Anh nhớ em trong đêm biểu diễn
Rạng rỡ kiêu sa, em đón anh vào

Như hoa phong lan giưã muà băng giá
Anh bồi hồi nước mắt đẫm hàng mi
Em hát cho anh, hay hát cho mình?
Anh yêu em rồi, biết tính làm sao?

Đi lang thang giưã đêm khuya tuyết đổ
ÁiVân ơi! Em án ngữ cuộc đời
Nhiều năm trôi qua anh thầm tự hỏi
Giờ em ở đâu? Có hạnh phúc không?

Đời lữ hành muôn phương trăm nghìn ngả
Hàng triệu người may chỉ gặp một người
Có trái tim hồng, cùng tần dao động
Để thăng hoa cộng hưởng đẹp ái tình

Em và anh như hai kẻ sinh thành
Kỳ thủ tương phùng đẹp như oanh yến
Nghiệp nhân chưa chín, nhiệp quả chia ly
Tìm đến nhau nhưng chưa được ý trời

Em muốn hỏi anh, anh tự hỏi mình
Kiếp tiền định ta đã phạm lỗi lầm?
Trời nổi giận xé tan tình hai đưá
Mỗi đưá mỗi nơi góc bể chân trời

Em thích anh một tâm hồn cháy bỏng
Như phong ba bão tố nổi điên cuồng
Em thích anh vì là người giản dị
Rất đơn sơ mộc mạc laị chân thành

Là nghệ sĩ em đâu cần hoa giả
Hoa hồng nào mà laị chẳng lắm gai
Anh xông xáo nhưng laị không thô bỉ
Anh kiêu hùng nhưng laị chẳng vũ phu

Em thích anh vì anh không uống rượu
Và trọn đời sẽ chẳng biết đánh em
Em thích anh vì là người tế nhị
Anh thông minh laị rất biết khôi hài

Cuộc đời thường đâu như trên sân khấu
Để nụ cười tê tái trái tim em
Anh hiểu lòng em ăn ý từng lời
Đếm cho cả trái tim em rung động

Anh gặp em như tia sáng nghìn năm
Sao laị yêu em như thần Vệ Nữ
Biết tôn thờ còn giả dối làm chi?
Em biết không? Anh là trai có vợ

Không trăng hoa, laị còn mơ nước Đức
Cho cuộc tình giả mộng để về sau
Vì gặp em không đúng lúc đúng thời
Nên anh phaỉ cắn răng mà chiụ thiệt!

Muà đông 2008 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét